SEONGON – Cảm xúc 5 năm
Chia sẻ bài viết

SEONGON – Cảm xúc 5 năm

Chia sẻ bài viết
[toc]

5 năm rồi!

Tụi nhóc theo phân công, đặt hàng mình 1 bài viết. Chúng nó đâu có biết chẳng cần dặn, rồi anh sẽ viết, chắc chắn là vậy!

Vẫn là câu nói muôn thuở “thời gian trôi qua nhanh quá” … mình còn thấy như mới ngày hôm qua. Vẫn nhớ như in những ngày đầu tiên, nhớ những cảm giác lâng lâng khi viết xong 1 bài blog cho cái web nho nhỏ https://seongon.com/wp-content/uploads/2022/12/Phong-cach-Moc.png.com, những cảm giác hồi hộp khi up bài lên thegioiseo và đợi chờ reply của mọi người, cảm giác vui đến lạ khi có ai đó comment cảm ơn trên web …

Ấy vậy mà đã 5 năm.

Mọi người thường hỏi, tại sao lại là SEONGON? Câu chuyện thương hiệu thì thường là đẹp lắm, nhưng SEONGON thì chẳng thể nào phịa ra câu chuyện cho nó đẹp, nó chỉ đơn giản là SEO cũng ngon đấy, vậy là mua https://seongon.com/wp-content/uploads/2022/12/Phong-cach-Moc.png.com thôi, làm gì còn tên miền nào khác mà mua?

Một khởi đầu tưởng chừng như nhỏ nhoi ấy lại bắt đầu cho một hành trình không tưởng?

SEONGON sinh ra, bắt đầu từ một blog xinh xinh ấy, khi mà mình vừa mới chỉ tỉnh dậy sau cơn ác mộng của tuổi trẻ bồng bột, của những hệ luỵ to lớn bắt nguồn từ tính cách ngang bướng và hoang tưởng! Kể ra thì dài lắm, chỉ kể khi ngồi nhậu với mọi người.

SEONGON sinh ra, một cách đơn giản, không khoa trương và cũng không nhiều hoài bão, chỉ là cứ thế tự nhiên sinh ra. Hôm nọ, gọi điện cho ông bạn khách hàng “20/6 sinh nhật SEONGON 5 năm theo giấy khai sinh, ông đến nhé”, nó có vẻ thấy lạ “oh vậy ah”, nó thấy lạ vì không hiểu sao mình mời nó, chắc tới 3 năm nay không gặp nhau, chỉ thi thoảng nhớ ra ông bạn khi mỗi tháng lại thấy nó chuyển tiền quảng cáo.

“Uh, ông phải đến nhé, ông là người đã sinh ra SEONGON”.

Ngày ấy còn làm VPQH, nhân viên mới, lương 3 cọc 3 đồng, việc thi thoảng mới được làm, cũng chỉ là rảnh viết blog mà thôi. Rồi nó gọi, nó bảo tôi cần làm quảng cáo, ông làm giúp tôi. Mình bảo tôi chỉ là viết blog, tôi đi làm nhà nước, tôi không kinh doanh. Chối nó 2 3 lần, rồi nó đến quán cafe gần văn phòng, bắt mình ra nói chuyện. Uh thì làm vậy! Tháng đầu tiên lãi ngay 500.000đ, một thằng từng làm và phá cả trăm triệu mỗi tháng như mình mà lãi tháng đầu tiên, của khách hàng đầu tiên, sao mà vui thế. Câu chuyện cổ tích, từ ấy bắt đầu.

Ngày SEONGON chính thức khai sinh, là ngày 20/6, trên giấy đăng ký. Thằng bạn mình, nó đứng tên là bố, mình đứng tên là mẹ, Giám Đốc đầu tiên của SEONGON ấy, Trần Mạnh Hùng. Thằng trong, thằng ngoài, nhìn thấy tiềm năng thị trường, tiềm năng lắm ấy, “chắc chắn tao với mày, thu nhập sẽ trên 5 triệu/tháng”, vậy là bắt tay nhau làm thôi, thật không thể tưởng tượng được, hoài bão lúc ấy nó chỉ đến vậy. Rồi là Trung Kinh, Trung Kỹ, Mai Xuân Đạt, Trần Mạnh Hùng, 2 thằng ngồi làm kỹ thuật, 2 thằng chạy ra ngoài kiếm khách, mỗi thằng 1 nơi ngồi. Kiếm dăm ba đồng, vui thật.

SEONGON nó được nửa tuổi, thì quyết định dứt áo ra đi, ra khỏi cánh cổng Nhà nước mà không ai ngờ là một lần nữa, mình lại ra đi. Ra đi mà không rõ mình sẽ ra sao, vẫn nhớ cái ngày chia tay cơ quan ấy, 15/01/2013, để chuyển đến một văn phòng nhỏ xinh cùng 3 thằng, thêm cô em gái, chung nhau cùng đồng phục Pimpo của ku Thuỷ. Nói thì nói vậy, văn phòng đầu tiên Hào Nam, đến lúc đó đã chất chứa rất nhiều hy vọng, cánh buồm đầu tiên đã được kéo lên, cảm giác gió thôi mạnh lắm, lòng phấn chấn lắm. Những ngày đầu tiên, nắng nóng là vậy, nhưng thấy mình như được sống lại, lại như ngày xưa, rạo rực và đầy niềm tin. Mẹ ah, bố ah, con đã sống lại, từ lúc đó, vậy mà có lúc con tưởng đã phải tự cắt cái nanh sói của mình và lùi lũi chui vào bóng tối, vì thất bại đầu tiên …

Vẫn nói rằng, thời kỳ bình yên nhất, ấy là khi đi làm VPQH, lương tháng 2.2T, 2 vợ chồng tiêu pha dè xẻn, thi thoảng được dì Hương, dì Lan cho 500.000 đ mà phải đi liên hoan ngay được. Nhịn ăn sáng 2 bữa mới dám ăn 1 bữa xả láng mì tôm bò 35.000 đ, nhưng bình yên. Thi thoảng vợ chồng vẫn đi xem phim, cuối tuần nghỉ, về ngoại liên tục. Bình yên! Nhưng suy cho cùng, bình yên không dành cho loài sói. Cuộc sống của con không thể tầm thường bố mẹ ạ.

SEONGON ngày ấy, thêm 1 người, là vui 1 người, nào là Tùng Mar, nào là Hồ Lan, rồi ku Kiên CTV dăm bữa, cô Quyên do Trung Kinh giới thiệu vào có xíu rồi đi … chẳng mấy mà chật.

SEONGON nhỏ bé, yếu ớt nhưng may mắn. 1 năm đầu tiên ấy, nhờ có Elines mà không phải lo tiền chi phí (đó là lý do sao mày cứ nhằng nhẵng làm phiền mà tao không một lần than vãn đó Hùng, may nhờ có mày), rồi nhờ có Trà Thu đưa cho 2 con game, mà có thêm mấy khoản thu nhập to. Rồi lại nhờ có anh Tuấn Hà biết nhìn ra nhân tài, kêu đi dạy học :)), cứ thi thoảng lại ngồi cafe cùng sếp, sếp lại chỉ điểm cho đường để đi. Số mình cũng tốt, một ngày đẹp trời tự dưng thấy tăng mấy trăm follow, hoá ra do blogger Nguyễn Ngọc Long lần đầu phá lệ post hẳn 1 bài về thằng em mà anh còn chưa nói chuyện mấy, để nó nổi đình nổi đám từ ấy. Nhiều lắm, rất nhiều cái may. Mỗi ngày cứ chăm chỉ làm việc, tích luỹ từng điều may mắn, quý trọng từng hợp đồng nhỏ nhỏ, SEONGON đi tới trước bằng niềm tin vào tương lai.

Nửa năm đầu 2013 chập chững biết bò ấy diễn ra chóng vánh. Thằng ku từ khi được đóng cái mác “Lớp học Quảng cáo Google by SEONGON” thì đã đứng hẳn dậy và chạy thật nhanh. Nó chạy từ Hào Nam, sang tới Thông Phong, rồi về Trần Hữu Tước … Bố Trần Mạnh Hùng thì ở nhà cơm nước, lo quản lũ nhân viên, mẹ Mai Xuân Đạt thì chạy đôn đáo ở ngoài, mong nó nhiều người biết đến. Và trong 5 năm, cả quãng đường chạy mà không kịp thở ấy, nó đã gặp rất nhiều người, người đến, và người đi.

Bây giờ kể ra, mình sẽ kể không hết được, đôi khi không muốn quay đầu nhìn lại. Nhiều quá rồi, mình cũng thành quen. Trong cả hành trình đầy niềm vui, người lên, rồi xuống. Giờ còn mỗi Trung Kỹ, tính từ những ngày đầu tiên. Có người từng nói “em biết tại sao mọi người rời em đi nhiều như vậy không? Vì em đã truyền cho mọi người quá tốt một điều: thế nào là hạnh phúc”. Liệu có phải vậy không nhỉ? Mình đã từng cố đi tìm câu trả lời tại sao mình đã cố gắng đến thế, SEONGON cũng tốt tính là vậy mà sao mọi người vẫn cứ đi?

Hạnh phúc là gì? Mỗi người tự có định nghĩa riêng của mình. Nếu các em làm mà không thấy hạnh phúc, hãy tìm cho mình một nơi có thể hạnh phúc. Mình luôn nói với lũ nhóc như vậy. Vậy thì không thể giận dỗi được đúng không?!!

Chỉ tội SEONGON, ku cậu vẫn chưa khi nào ngẩn ngơ nhìn mãi khi có một anh chị nào ấy vẫy tay tạm biệt, “Tại sao anh ấy lại đi ạ? Tại sao chị ấy bảo yêu con nhưng không thấy về vậy ạ?”

Uh nhóc ah, cuộc đời mỗi người tự đã phức tạp rồi, đằng này lại còn rất nhiều người ấy chứ, mọi người đều yêu quý SEONGON, hầu như là vậy. Chia tay ắt hẳn buồn lắm, nhưng để một hành trình đúng đắn và hạnh phúc, mỗi người sẽ phải tự chọn cho mình con đường đi đúng không nào.

Giờ SEONGON đã 5 tuổi rồi, có lẽ không còn là con nít nữa. Thú thật tới năm nay nhìn nó mới ra dáng một công ty, nào phòng nào ban, nào Ban giám đốc, mình thì suốt ngày ký, động cái gì cũng cần ký, không đơn giản như xưa nữa 🙂 Có nhiều lộn xộn, nguy cơ cũng có, thành tựu cũng nhiều. Ở cái mốc mà theo mình nhớ gọi là “mốc phá sản thứ 2”, SEONGON là một mớ hỗn độn bát nháo vừa hài vừa bi :)) Lũ nhóc bây giờ hơn hẳn lũ nhóc hồi xưa, HN dăm bảy chục, SG cũng được chục, nghịch ngợm, cá tính, nhưng cũng thua lũ nhóc hồi xưa vài điểm quan trọng. Cuộc sống là thế mà, chỉ có một thứ không thay đổi, đó là Sự Thay Đổi. Nếu nói rằng những ngày đầu ấy, có nghĩ tới SEONGON như bây giờ không, uh thì cũng hơi hơi có, nhưng để lớn hẳn như thế này thì có lẽ lúc đó mà nói chuyện, thì chỉ là thứ viển vông mà thôi.

SEONGON 5 tuổi, cái lúc giao mùa sao mà oi bức thế. Cũng có lúc cảm thấy nản, “vợ ơi anh muốn bỏ cuộc”, ngay ở trên đỉnh cao. Nhưng mọi thứ đâu có dễ dàng thế, và sói thì đâu có yếu đuối như thế. 5 năm là một dấu mốc quan trọng, sẽ là 5 năm lần 2, 5 năm lần 3, rồi lần N nữa chứ.

Nếu Sự Thay Đổi là thứ duy nhất không thay đổi, thì cái gốc SEONGON là thứ không bao giờ tan biến.

Người SEONGON, mỗi người tự bản thân mình nuôi mình!

Người SEONGON, tự phát triển bản thân mình!

Người SEONGON, hỗ trợ đồng đội quanh mình!

Người SEONGON, làm việc vì khách hàng!

Người SEONGON, không bao giờ xấu tính!

Chỉ cần như vậy thôi, dù bao nhiêu bão táp, dù khó khăn thế nào, dù thức đêm dậy sớm, dù mệt lắm hay đã nản, người SEONGON không bao giờ quỵ xuống bởi ở đây mỗi người được là chính mình. Quỵ là thua, thua đau nhất là thua bản thân, cái hèn yếu nhất là đầu hàng bản thân.

5 năm lần thứ 1 ư, chỉ mới là bắt đầu thôi. SEONGON mới chỉ khởi động chút thôi. Niềm tin chính là thứ mà Người SEONGON đã có được.

Con đường đã đi qua, quay đầu mà nhìn lại, chỉ muốn nói 1 lời Cảm ơn. Là bạn đó, nhờ có bạn mà có SEONGON, bạn là những người đã đi cùng những bước đầu tiên, bạn là anh em bên cạnh yêu mến và ưu ái, bạn là khách hàng tin tưởng giao phó, bạn là học viên góp phần nuôi lớn giấc mơ SEONGON, bạn là những đứa nhóc nhân viên như quỷ đến, rồi đi, bạn là gia đình tuy mắng mà vẫn tin, bạn là tất cả!

5 năm, một chặng đường ấy, chuyện cổ tích trở thành sự thật, thành công … vì có bạn.

CẢM ƠN, MỘT NGÀN LẦN. CẢM ƠN!

– Mai Xuân Đạt SEONGON –

p/s: trong giấc mơ trở lại quá khứ, em không thể nhớ cụ thể thầy, người thầy thứ 3 của em và SEONGON, đã giúp em thế nào. Nhưng có 1 chi tiết mà em không bao giờ quên, là thầy đã âm thầm dõi theo status của em, và chỉ cần em quên đi rằng mình không nhắc đến từ NGON, là thầy sẽ nhắc. Bài học ấy vẫn theo em đến tận bây giờ. Em trí nhớ không giỏi, học đâu quên đó, mỗi người em chỉ học được 1 2 điều mà làm thật tốt thôi. Em học từ thầy, sự tập trung! Em cảm ơn thầy @Nguyễn Đức Sơn. Cảm ơn anh, anh @Tuấn Hà, cảm ơn cả anh nữa, anh Đen. Cảm ơn 3 thầy!

Thực hiện bởi: SEONGON – Google Marketing Agency

Tác giả

Bình luận

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Các bình luận khác
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Bạn có thể liên hệ với chúng tôi, với kinh nghiệm triển khai thành công hàng nghìn chiến dịch quảng cáo chuyển đổi,
SEONGON tự tin có thể giúp bạn tối ưu hiệu quả và tiết kiệm chi phí tối đa với hoạt động quảng cáo.

BÀI VIẾT LIÊN QUAN